Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Thăm Nhà văn Nguyễn Đức Thiện

Một số hình ảnh "nóng" Thăm Nhà văn Nguyễn Đức Thiện


Chân dung cận cảnh Nhà Văn Nguyễn Đức thiện ( 03.4.2010 )
( Dung nhan đã tươi tỉnh, khỏe hơn nhiều so với tháng 3.2010)
[@more@]

Xuân Mộc - Xuân Mai - NĐThiện - Hoahuyen - Vũ Thanh Hoa


Nguyễn Đức Thiện - Nguyễn Trọng Tạo













Nụ cười sảng khoái và 1 bài thơ tập thể đã ra đời bên bàn tiệc (hehehe)


Tiền sảnh khách sạn Hòa Bình TX Tây Ninh


Nội thất Tòa thánh Tây Ninh





Hình ảnh tổng hợp

-------------------------------------

Chùm thơ dự thi của NGUYỄN ĐỨC THIỆN In Email
Thứ hai, 23 Tháng 3 2009 08:27

thachhanKhóc bên dòng Thạch Hãn

Đến cả đêm sông cũng không lặng yên.
Rần rật bên này đoàn quân vào trận
Bên kia súng vẫn gầm lên
Đêm nén vồng cong mặt nước

Những chiếc bè cây chuối chở đầy người
Những người gọi tên mà không thấy mặt
Thấy tiếng thưa mà chẳng biết ai
Xuống bè
Dù trước hay sau,
gọi chung là lính

Có cậu lính miệng còn vương hơi sữa
Có cậu lính áo còn khét lông bò
Có cậu lính tóc còn dính hạt phù sa
Có cậu lính tay còn dính mực

Tất cả xuống bè qua sông
Để lại hôm qua bên bờ phía Bắc
Bờ Nam có giặc
Ào sang

*

Giữa sông
Lại những chiếc bè kết bằng cây chuối
Người chen người bờ Bắc ngược sang
Người vĩnh viễn dừng ngang một tuổi
Có những người hôm qua tất cả còn nguyên
Hôm nay, cái mất, cái còn

Những chiếc bè gặp nhau giữa sông
Có người lặng câm
Có người vết thương dày vò nghiến răng rên xiết
Người sang sông khóc người qua sông

Chẳng biết khóc ai mà ai cũng khóc
Những khẩu súng trong tay nóng bỏng
Những cặp môi bật máu, nhưng cặp môi
Thành cổ kia rồi


*

Thành cổ kia rồi
Thêm một ngày bom nhét, đạn nhồi
Tối trời
Lại có người sang sông
Lên bè trở về bờ Bắc
Người phải khiêng
Người phải dìu
Có người ở lại mãi với hôm qua
Và lại nghe tiếng khóc
Trên những chiếc bè bơi sang bờ Nam

Đất nước có lúc không dám nói về nước mắt
Dù là nước mắt mặn cả sông
Đất nước có lúc không nhắc về máu chảy
Dù có khi máu chảy đỏ cả sông

Ngày ấy tôi cũng qua dòng Thạch Hãn
Trên chiếc bè chuối chật người
Chật những thân thể cường tráng tuổi đôi mươi
Và chật tiếng khóc
Của người khóc bạn hôm nay
Đến mình ngày mai ai khóc?

*

Hôm nay bên dòng Thạch Hãn
Gặp đứa trẻ chăn bò
Cười vô tư
Em ơi...
Mà thôi đừng kể
Cây bên sông đã xanh thế kia
Nước trên sông êm đềm đến thế
Và em
Đứa bé chăn bò
Cứ cười như thế vô tư.

(Một ngày về lại chiến trường Quảng Trị)


Khúc hát Đồng Rùm(1)


Cha kể chuyện này con nghe
Con đừng nghĩ đó là huyền thọai
Cha kể về những người đồng đội
Một thời cùng cha đi suốt cuộc hành quân

Con hãy một lần đến với Đồng Rùm
Không để thấy rừng le rậm rạp
Không để tắm mình trong rừng già bát ngát
Không để nghe chim hót mê say

Con hãy tìm trên mảnh đất này
Một dấu chân đã chìm sâu trong đất
Một dấu cuốc dưới hầm xưa ẩm mốc
Một đoạn hào loét lở dấu đạn bom

Khẩu súng toác nòng ở đó vẫn còn
Nơi bạn cha đã lặng im nằm xuống
Nơi đó dấu máu tươi còn đọng
Một khoảnh đất bây giờ giữ lại cho con

Và con hãy cúi đầu lặng yên
Trước nấm mộ chung cả trăm người nằm lại
Không người khóc người, không lời trăng trối
Chuyền súng cho nhau răng nghiến chặt căm thù

Đến Đồng Rùm con sẽ chẳng bao giờ
Đếm hết được vết bom, vết đạn
Vết thương trên những cây rừng chồng chất
Ngọn cỏ non sống lại mấy mươi lần


Đời con không gặp lại chiến tranh
Con không biết thế nào là hủy diệt
Con heo, con nai rùng mình khủng khiếp
Chất độc da cam, cây trút lá trụi trơ

Hôm nay con gặp vẻ hoang sơ
Vẻ hoang sơ một thời ẩn dấu
Những hờn căm, những hờn căm nung nấu
Chờ một ngày cho một ngày vùng lên

Đừng buồn cha sớm bạc tóc nghe con
Ngần nấy năm trời sống trong lòng đất
Từng chén cơm chia nhau ăn nhạt
Đến Đồng Rùm con sẽ hiểu về cha

Con bây giờ đủ ấm đủ no
Con không biết thế nào là đói
Cọng mỳ khô cũng chẳng còn để bới
Mắt ngời lên khi thấy cọng măng le

Mừng con ra đời lòng cha tái tê
Sờ nhận mặt con trong lần về gặp
Mầm sống sinh sôi kề bên súng giặc
Trong bóng đêm giọt nước mắt lặng tuôn

Là người Việt Nam con hãy đến Đồng Rùm
Để tìm lại giữa rừng le đốm lửa
Cha đã thắp trong những ngày gian khổ
Tìm một con đường đi suốt đời cha

Những ngọn đèn từ lòng đất đi ra
Từ trong tim, từ trong bầu máu nóng
Thành ngọn đuốc bùng lên cháy sáng
Soi tỏ con đường cho lớp lớp người đi

Dưới chân cha đôi dép lốp nhẵn lỳ
Trên vai cha gậy tầm vông vạt nhọn
Chiếc gùi nhẹ lâng chỉ tăng và võng
Đồng đội cha cũng chỉ thế nào hơn

Đánh giặc từ những thanh mã tấu cùn
Móc đạn lép làm thành ngòi nổ
Cây chuối rừng thành súng to súng nhỏ
Ngày đầu tiên, chỉ có thế Đồng Rùm

Có một ngày đất Đồng Rùm mở tung
Lệnh tấn công truyền như sấm động
Người người tràn lên như sóng cuộn
Oằn mình đòi cuộc sống cho mình

Cha đã bắt đầu như thế cho con
Cha bắt đầu đời cha như thế
Máu đồng đội cha trên đất này đã đổ
Cho bắt đầu một cuộc đời con


Con gặp bây giờ một Đồng Rùm bình yên
Một Đồng Rùm ngời xanh sắc lá
Con muốn biết cái giá mình phải trả
Hãy bắt đầu từ những dấu chân cha


*
* *


Cha muốn con dựng tượng đài trên kia
Chẳng phải bằng xi măng, sắt thép
Mà bằng lòng tin về một thời rất đẹp
Thời của cha, xương máu với Đồng Rùm

Đồng đội cha chẳng ao ước gì hơn
Con hãy đắp cho mỗi người một mô đất nhỏ
Và con hãy đem trồng lên đó
Một khóm hoa tím biếc đừng quên

Con dành cho cha một mảnh đất bình yên
Của Đồng Rùm một thời trăn trở
Của Đồng Rùm một thời gian khổ
Cho cha gặp con giữa yên ắng linh thiêng

Cha kể chuyện này như nỗi niềm riêng
Con đừng nghĩ đó là huyền thọai
Là người Việt Nam, hãy một lần đến đấy
Đồng Rùm còn, cha mãi sống trong con.


(Viết năm 1986, khi đến
Nông trường mía 22- 12 ở Đồng Rùm)

Không có nhận xét nào: