835.
MUỐN NÊN NGƯỜI
PHẢI BIẾT NHỚ CÔNG ƠN
Tặng các Thày, Cô giáo nhân ngày
Nhà giáo Viêt Nam 20.11
Em vẫn còn nhớ lắm, lạ lùng thay
Lần đầu tiên thấy thày trên bục giảng
Tóc xanh mướt, rạng ngời khuôn mặt sáng
Thổi hồn vào từng câu, chữ thân thương
Bốn mươi năm em đã cách xa trường
Tóc đốm bạc, thành danh như mong ước
Giữa dòng đời, bon chen… từng xuôi ngược
Nay em về thăm lại mái trường xưa
Lớp đàn em kế tiếp vẫn như xưa
Giờ tan học ngợp sân trường áo trắng
Có chàng trai thầm yêu đang lẳng lặng
Ép từng trang nhật ký cánh hoa nào?
Tiếng ve sầu rộn rã vẫn xôn xao
Cuối mùa thi rưng rưng dòng lưu bút
Trò cá biệt chia tay… hiền như bụt
Đỏ lưng trời day dứt phút “đò đưa”
...
Nép bên thềm nghe bài giảng say sưa
Em không ngờ mắt nhòe cay bên bậu cửa
Trang giáo án vẫn bừng lên như ngọn lửa
Tiếng của thày tha thiết ấm… nôn nao
Người đưa đò năm ấy đã xanh xao
Bao thế hệ, tháng năm thày dạy dỗ ?
Cho chúng em thênh thang đường quan lộ
Ngoảnh lại Thày sợi trắng, bạc dày hơn!
Muốn nên người phải biết nhớ công ơn
Thày cho ta tâm hồn, nhân cách sống
Nâng cánh buồm cho thuyền khơi gió lộng
Đến chân trời thỏa mãn mọi ước mơ
14.11.2011
Hoahuyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét