Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

CHIA BUỒN CÙNG BLOGGER - NHÀ VĂN HOÀNG ĐÌNH QUANG


CHIA BUỒN CÙNG BLOGGER - NHÀ VĂN HOÀNG ĐÌNH QUANG


Hoahuyen trân trọng thông báo



Chị : Nguyễn Thị Bích Hạnh
GSTS Tâm lý - Giảng viên trường ĐHSP.TP.Hồ Chí Minh
Phu nhân nhà văn HĐQ
đã mất lúc : 7h40 ngày 18.8.2010
hưởng dương 55 tuổi
[@more@]
Linh cữu quàn tại tư gia
số 202 đường Lương Nhữ Học Quận 5, tp. Hồ Chí Minh
Lễ viếng bắt đầu lúc : 09 giờ ngày 19.8.2010
Lễ động quan lúc : 06 giờ 30 ngày 21.8.2010

Trân trọng báo tin đến tất cả các bạn gần xa để các bạn có thể nhắn tin, điện thoại chia buồn, những ai có điều kiện thì đến viếng trong các ngày 19 và 20.8.2010
( Riêng các bạn blogers Tp.Hồ Chí Minh, Bình Thuận, Vũng tàu... xem Thông báo bên nhà anh Nguyên Hùng để thống nhất đi tập trung )


Một bức hình kỷ niệm
BD và HH Thăm gia đình Nhà văn Hoàng Đình Quang tết 2009
( Hoahuyen - HĐQ - BD và Chị Nguyễn Thị Bích Hạnh - Phu nhân Nhà văn HĐQ - Giáo sư Tiến sĩ Tâm lý học, một nhà giáo nói chuyện rất sâu sắc, có duyên....)

Có nỗi buồn thoảng qua rồi mất ?
Có nỗi buồn đọng mãi ở trong tim !
Đôi khi không phải là ruột thịt
Mà sao chẳng thể nén kìm

Hoahuyen







Bấm vào hình phóng to - nhà chỗ sao màu đỏ
( đối diện ngã 3 Lương Nhữ Học - Kỳ Hòa )

_______

THƠ TÌNH TẶNG VỢ

Tơ hồng một sợi này đây
Mình ơi, anh buộc cổ tay cho mình
Neo đời nhau một chữ tình
Duyên thì anh giữ, nợ mình em mang.

Vận vào cái nghiệp đa đoan
Bao nhiêu sấp ngửa, đá vàng bấy nhiêu.
Đắm say nào kể ít nhiều
Những khuya khao khát, những chiều đam mê.

Số trời Thân ngự cung Thê (*)
Ngả nghiêng, xô lệch trăm bề… lại yên!
Phong trần đậu bến thuyền quyên
Phong lưu thì lắm, bạc tiền thì không…

Em cho anh cả tấc lòng
Anh đem trao lại cái không có gì
Đường chiều nặng gánh tình si
Hai bàn tay nắm một vì sao xa…

Nỗi buồn như gió thoảng qua
Thương yêu, anh gọi mình là… vợ anh!

Hoàng Đình Quang


EM ƠI ĐỪNG ĐI

(Bài thơ viết cho V., nhưng không để V. biết)

Em ơi, mùa này chim đã hót trong đâu
Nước sông Hồng vẫn đục như máu mới
Phù sa còn dở dang rất vội
Chỗ đã thành nền, chỗ vẫn hoang sơ

Có thể nào anh lại sẽ ngẩn ngơ
Ba mươi năm có ít đâu, ba mươi năm quá ngắn
Con cái, cửa nhà, đồng tiền tất bật
Tiếng nước chảy trong nhà, chim khách hót ngoài sân...

Nồng ấm nhích lên, cực khổ xa dần
Anh quen có em như quen vào cánh cửa
Đóng lại lúc anh đi, khi anh về rộng mở
Xao xuyến thanh bình, yên ả lúc xô nghiêng

Có một bầu trời chung mà cũng có mảnh trời riêng
Sao giấu được mà làm sao phải giấu.
Cơn gió thoảng qua, bìm bìm leo trước dậu
Bướm ong về không làm nản lòng em

Đến bây giờ anh biết nói gì thêm
Mỗi Tết đến lại lui về năm cũ
Em vá víu những tháng ngày rạn vỡ
Những tháng ngày chưa vượt quá tầm tay

Anh ngồi đây và em vẫn ngồi đây
Đừng đi nhé, em ơi
Ngồi nán lại
Quả sẽ bói đầu mùa vẫn dành cho em hái
Nước mắt chảy vào, đường trước mặt còn xa...

Hoàng Đình Quang

Không có nhận xét nào: