Bài 1.395.
TƯƠNG TƯ
Đầy ăm ắp trong con tim hình bóng ấy
Dẫu muốn quên đi...
nhưng chẳng dễ gì quên
Bao kỷ niệm vu vơ...
cứ chất chồng theo năm tháng
Lẫn lộn buồn vui da diết êm đềm
Biết bao lần trằn trọc thức sầu đêm
Ngẫm nghĩ mãi để chỉ nói một câu ngây dại
Nhưng có lẽ sợ người ta đã qua thời con gái
Chẳng thốt lên lời đành dấu nhẹn vào tim
Năm tháng trôi qua trong vô vọng nén kìm
Chôn thật chặt thành mối tình câm nín
Mỗi lần gặp rồi lại xa bịn rịn
Chỉ một câu thôi không thể thốt lên lời.
Hoahuyen
12.9.2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét