Bài 1.401.
BIỂN CHẲNG BAO GIỜ GIÀ
Bao kỷ niệm đã trở thành thương hiệu
Giữa chúng mình em còn nhớ hay chăng?
Đến Mỹ thăm... tượng Phật đứng, ngồi, nằm
Tấm ảnh chụp xuất thần tươi rạng rỡ
Em nói nhỏ hình như nhiều duyên nợ
Thuở ấu thơ thất lạc mấy ai ngờ
Để bây chừ gặp lại ngỡ nằm mơ
Anh diễn tả "củ chi"... cười khúc khích
Cả hai đứa đều hồn nhiên tinh nghịch
Thích leo đồi, ngắm khe suối hoàng hôn
Nhịp con tim như trống giục công đồn
Hơi thở gấp say men tình lãng mạn
Huyên thuyên nói cả ngày không biết chán
Ất mùi dê chỉ thích ghẹo tròng em
Thính thả thơm để ai cũng phải thèm
Trên bảo dưới vẫn tưng bừng khao khát
Em còn nhớ những lần nghe biển hát
Ngắm sóng bạc đầu xô bãi cát ngàn năm
Trong vòng tay sợ nhất lúc thăng trầm
Thuyền tan nát khi trời yên biển lặng
Chỉ có biển mới biết
thuyền khi nào xa vắng
Sợ những ngày biển lặng
sắp bão táp phong ba
Chỉ có thuyền mới biết
biển chẳng bao giờ già.
Hoahuyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét