Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

ANH HOÀNG CÁT

Đúng 11 giờ 25.7.2007 Hoahuyên có mặt tại lầu 9 khách sạn sài gòn trong tâm trạng háo hức được gặp lại anh Hoàng Cát - cùng đón anh còn có đông đủ các gương mặt bloggers quen biết tại Sài Gòn như Nguyễn Quyết Thắng (Cúi xuống bầu trời), Phương Phương (Ngày xưa ơi), Nguyên Hùng, Trung Kim, Phương Hà, Hoa Huyền (Một thời đã xa), Đông Hòa (Đông Hòa & Tình yêu lãng mạn), Muaraothang6 (Tình yêu không có tuổi). Đặc biệt, tại cuộc hội ngộ còn có sự góp mặt của các bloggers hoàn toàn mới (đã có nhà nhưng chưa tới ở), như nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm (nguyên Trưởng BBT Tài Hoa Trẻ, tác giả "Thương nhớ tài hoa", "Nghìn câu thơ tài hoa"...), nhà thơ Trần Quang Đạo (Phó TBT báo Nhi đồng), nhà thơ Khánh Chi, nhà thơ Nguyễn Bính Hồng Cầu (NXB Văn Nghệ, con gái cố nhà thơ Nguyễn Bính).

Nhân dịp này Hoahuyen xin viết một đôi điều về :

ANH HOÀNG CÁT

Lật lại chùm quá khứ để chứng nghiệm : Đời chỉ là một khoảng khắc vô thường - Biết vô thường nên không còn chấp AI - BI - ÁI - Ố - HỶ - NỘ. Lấy cái bất hạnh dung hòa với diễm phúc để tìm ra một hướng đi tế nhị vừa xoa dịu mình vừa hoà nhập với xung quanh:

" Có những lúc lòng ta sao trống trải
Không quê hương, không bè bạn, không nhà
Chẳng thiết làm thơ, chẳng ham đọc sách
Như thể sương mờ dăng mắc bủa vây ta
...
Có những lúc chỉ thích ngồi im lặng
Một mình ta dưới gốc khế già
Chừng như cây cũng cùng ta thấu hiểu
Bao nỗi đời chua chát đã từng qua...

Theo quy luật sinh học còn hơi thở là còn sự sống, nhưng đó mới chỉ là sự tồn tại vật chất, khi hơi thở và tinh thần hoà quyện với nhau mới cho ta ý nghĩa thật sự của cuộc sống, có người sống đấy mà như đã chết, lại có người chết rồi đấy mà vẫn sống trong lòng bè bạn, độc giả... Có trường hợp sống chỉ một ngày đã lấy làm dài, mà sống trăm năm vẫn cho là ngắn ...
"Người thơ" đa số thường không tham sống dài, mà cốt sống sao cho có ý nghĩa - Mỗi bước anh Hoàng Cát đi từ thuở ấu thơ đến khi tóc ngả màu mây đều lưu dấu chân kỷ niệm buồn vui, khổ đau và hạnh phúc

"Ta lang thang không bến không bờ;
Ta thả nổi đời ta cho nắng gió
Trải dằng dặc vô vàn lo sợ,
Giờ "nỏ hại chi" - đã sắp đến bến trời !

"nỏ hại chi" tức là Không sợ gì ( tiếng Nghệ ngữ ) cho thấy cuộc đời có rất nhiều cái "ngưỡng" mà chúng ta - những người trong cuộc phải vượt qua khi "cuộc đời là một sân khấu vĩ đại, mỗi người là một diễn viên tự diễn vai diễn của mình..." anh có thể là một diễn viên đa tài, tôi có thể là một diễn viên hạng bét - Cuộc sống bắt ta phải tự thích nghi, tự làm lên giá trị, bản sắc của riêng mình - Anh Hoàng Cát đã có cho riêng mình một vị trí, khẳng định một tài năng không bị một tài năng quá lớn che phủ:
Ngạn ngữ phương tây có câu :

Mặt trời vừa trưa, vừa xế
Con người vừa sống vừa chết

Cả vũ trụ luôn luôn luân chuyển, cả không gian, thời gian đều không ngừng trôi về phía trước, sự sống cũng không thể nào đứng yên một chỗ. Con người cũng vì thế mà ngày càng già đi theo thời gian:

"Kiếp nhân sinh là cái kiếp cực dài
Cũng cực ngắn - ngắn như là tia chớp
Ai biết được khổ đau và hạnh phúc
Ấy là người sung sướng cõi trần gian... "

Anh Hoàng Cát ơi! Chúng em biết hiện tại Anh "... không còn là một chàng trai, nhưng nhất quyết không thể là một ông già. Khoảng khắc vào thu, khiến cái nắng cũng bỗng nhiên bồn chồn, mơ mộng... " anh hãy cứ sống thật với lòng mình :

"Ta thích viết những dòng thơ ứa lệ
Những trang văn thấm đẫm nhân tình
Đời hiểu ta thế nào, ta mặc kệ;
Trái tim ta đau đáu nỗi nhân sinh "

Hoahuyen rất tin với nhà thơ Hoàng Cát, dù ở độ tuổi nào, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng đã, đang và sẽ hồn nhiên, vô tư, thoải mái sống thật với lòng mình, sống với đúng ý nghĩa của một CON NGƯỜI đang sống

Không có nhận xét nào: