Bài số 1177.
HƯNG YÊN QUÊ HƯƠNG TÔI
Thăm hồ Bán Nguyệt quê ta
Ngẩn ngơ tà áo thướt tha mặn nồng
Hè về kẻ ngóng, người trông
Mùa hoa phượng nở cháy hồng trời quê
Đầm sen ngan ngát tứ bề
Hương thơm ngào ngạt triền đê phiêu bồng
Sáo diều da diết ven sông
Cò bay thẳng cánh trên đồng lúa chiêm
Kìa ai thoăn thoắt tay liềm
Thóc vàng ào ạt mùa chiêm đầy nhà
Nhãn lồng nức tiếng gần xa
Mật ong ngọt lịm... dưa cà dầm tương
Hàng cau thẳng tắp ven đường
Me chua khế ngọt nhớ thương ùa về
Chùa chuông lữ khách đam mê
Xích Đằng Văn miếu thời Lê trường tồn
Ngày xưa thơ ấu dại khôn
Tình yêu lãng mạn nâng hồn ta say
Nào ai đã biết giãi bày
Bên nhau chẳng dám cầm tay tỏ tình
Âm thầm mến nụ cười xinh
Cậy nhờ mai mối cho mình thành đôi
Hữu duyên thiên lý do trời
Mơ không tới mộng thuyền trôi hững hờ
Trào dâng cảm xúc vần thơ
Từng câu, từng chữ thẫn thờ lặng im
Suốt đời ta vẫn đi tìm
Bóng hình năm ấy trong tim thuở nào.
Hồ trăng Bán Nguyệt đầy sao
Chất chồng kỷ niệm ngọt ngào chia ly
Ngày xưa thứ nhất kinh kỳ
Phố Hiến thứ nhì sử sách còn lưu
Tao nhân mặc khách dập dìu
Ngàn năm văn hiến mến yêu khôn cùng
Hưng Yên tình nghĩa thủy chung
Bức tranh lãng mạn là vùng quê thơ.
Ngọc ĐàoHoahuyen
25.5.2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét